1 Câu chuyện cảm động…thực sự cảm động…
Bài học cuộc sống
Một vài bài viết mà tôi viết hoặc dịch về những câu truyện trong cuộc sống, về sự thay đổi và nâng cấp bản thân để trở nên hoàn thiện hơn mỗi ngày.
“Hãy chắc chắn rằng anh luôn giữ trong sáng, ngay thẳng, chính trực, cung kính, nghiêm túc, một đồng minh của lẽ phải, lòng tốt, lòng trắc ẩn, và có ý chí thi hành bổn phận của anh. Phấn đấu làm con người mà triết học muốn biến anh thành”
– Marcus Aurelius
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
…
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế. Sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào, mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học. Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào, mà lại không thấy háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết. Người ta có thể đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền, mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa. Thế đấy, người ta có thể đạt được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có những giá trị chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được.
…
Khi người ta đủ lớn, người ta bắt đầu mong bé lại. Người ta bắt đầu mong trở về là mình những xa xưa. Khi vui buồn thật lòng với những điều nho nhỏ, khi yêu ghét được vô tư tỏ bày, khi thế giới trong sáng là những ô cửa ngập nắng, những ngày xào xạc gió, những đêm học thi mê mải hay những buổi tụ tập bạn bè thật vui.
…
Nhưng, ngày hôm qua thì đã qua rồi. Như cái cây đã lớn rồi thì không thể nào non trẻ lại, con người đã lớn thì phải học cách đứng vững vàng trong gió trong mưa. Ai cũng có thể nói với bạn rằng niềm vui và hạnh phúc luôn ở quanh ta, chỉ cần ta biết đón nhận. Nhưng không ai có thể nói với bạn rằng niềm vui đang chờ ngay ở kia, ngay chỗ rẽ đấy. Vì không ai biết chính xác lúc nào niềm vui sẽ đến, và đến từ đâu, từ ai. Thế nên bạn hãy cứ đi đi, giữ cho mình niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, những dấu ấn nhiều khi bé nhỏ nhưng khó phai trong đời, và đừng bận tâm về những bắt đầu hay sau cuối.
Những điều vô giá
Chín tháng mười ngày con nằm trong bụng mẹ: Miễn phíNhững lúc mẹ bên cạnh chăm sóc, cầu nguyện mỗi khi con ốm: Miễn phíNhững giọt nước mắt con làm mẹ khóc trong những năm qua: Miễn phíNhững đêm mẹ không ngủ vì lo lắng cho tương lai của con: Miễn phíTất cả những đồ chơi, quần áo, thức ăn mà mẹ đã nuôi con trong suốt mấy năm qua: Miễn phíVà đắt hơn chính là tình yêu của mẹ dành cho con: Cũng miễn phí luôn con ạ.Khi đọc xong những dòng chữ của mẹ, cậu bé vô cùng xúc động, nước mắt lưng tròng. Cậu nhìn mẹ và nói: “Con yêu mẹ nhiều lắm!” Sau đó cậu đặt bút và viết thêm và tờ giấy dòng chữ thật lớn: “MẸ SẼ ĐƯỢC NHẬN LẠI TRỌN VẸN!”
Và như vậy, họ trở thành đàn bà


Ảnh: LyonsArt.com
* Họ khoanh tay ngoảnh mặt với kẻ chân thành nhất, đắm say nhất, nhiệt tình nhất, người có khả năng yêu họ bằng trái tim thật nhất, kèm cảm xúc vẹn nguyên không bốc mùi dối trá. Bởi họ đòi hỏi được chinh phục bởi một cái đầu đầy toan tính, kẻ sở hữu lồng ngực rỗng với cái lưỡi dài và đôi môi biết hôn đúng chỗ.
* Khi ngã ngũ. Họ oán trách kẻ phụ tình nhưng quên mất chính mình đã từng được lựa chọn giữa thật và giả. Lý trí hận trái tim sao ngu muội, trớ trêu thay, trái tim là thứ luôn cần được ve vuốt chiều chuộng. Họ lại thêm một lần đặt hy vọng vào kẻ chiến thắng trong trò chơi chinh phục.
* Trò chơi thì mãi là trò chơi. Kẻ về đích chỉ có cái đầu. Và tim thì không nằm trên đầu.
* Thấm mệt với trò rượt đuổi – mèo vờn chuột, họ bỗng nhận ra mình hận đàn ông biết bao. Khi nỗi hận đủ lớn, họ trở thành đàn bà.
Định Mệnh
Ngoại bệnh.
Trong nhà nhiều người lắm, giọng đọc kinh cứ rì rầm. Ngoại bảo nó đến ngồi bên. Bàn tay bé xíu của nó cầm bàn tay chai sần của ngoại lắc lắc, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, nó thảng thốt:
-Ngoại ơi!
Gần hai mươi năm sau, như định mệnh, mẹ cũng bị ung thư như ngoại.
Nó cầm bàn tay gầy gò của mẹ:
-Mẹ ơi, con không ngủ quên đâu!
==================
Tác giả: Vũ Đoàn Bảo Long
[Pink]
P.O:
Trong cuộc đời, bạn ngủ quên bao nhiêu lần?
…
Thời gian không bao giờ quay lại, hãy sống để không bao giờ phải hối hận vì đã “ngủ quên”!
…
Đừng để một lúc nào đó.. choàng tỉnh giấc sau cơn ngủ say,
bạn chợt nhận ra mình đã để vuột mất những thứ quan trọng nhất trong đời…
..
Và bạn có chắc.. là bạn không có đang “ngủ say” khi [thức] không?
Nhật Ký Một Bào Thai
Ngày 5-10 – Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi.
Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ!
Ngày 19-10 – Một số người nói mình chưa phải là một con người hoàn chỉnh, rằng mới chỉ có mẹ mình thật sự tồn tại mà thôi. Nhưng mình là người mà, cũng giống như mẩu ruột bánh mì nho nhỏ chưa phải là bánh mì thật sự. Mẹ là người, vậy thì mình cũng thế.
Ngày 23-10 – Mới rồi mình vừa mở hé đôi môi. Chà, để nghĩ coi cỡ một năm nữa, mình sẽ nở nụ cười và sau đó biết nói. Chắc chắn tiếng đầu tiên mình thốt ra sẽ là: Mẹ… mẹ…ơi!
Ngày 25-10 – Hôm nay, tim của mình bắt đầu tự đập lấy. Từ giờ trở đi nó sẽ nhảy múa nhẹ nhàng cho đến phút cuối đời của mình mà không nghỉ chút nào! Sau nhiều năm chắc nó phải mệt mỏi. Nó sẽ dừng khi mình chết đi, chắc thế!
Ngày 2-11 – Mình lớn lên một chút từng ngày. Tay chân mình bắt đầu hình thành. Nhưng chắc chắn mình phải đợi một thời gian khá dài trước khi đôi chân có thể giơ cao để chạm vào tay mẹ, trước khi lòng bàn tay bé nhỏ có thể cầm được hoa và ôm lấy ba.
Ngày 12-11 – Những ngón tay nhỏ xíu bắt đầu mọc ra trên bàn tay của mình. Ồ, trông chúng nhỏ nhắn mà dễ thương làm sao! Mình sẽ được vuốt tóc mẹ nhờ chúng đấy nhé!
Ngày 20-11 – Hôm nay, bác sĩ nói với mẹ rằng mình đang sống ở đây, bên dưới trái tim của mẹ. Ồ, chắc mẹ phải vui mừng biết bao! Mẹ có vui không hở mẹ?
Ngày 25-11 – Có lẽ ba mẹ đang đặt tên cho mình. Nhưng chắc ba mẹ vẫn chưa biết mình là con gái đâu. Bí mật đấy nhé! Mình muốn được người khác gọi là bé May. À, mình đang lớn dần lên đây!
Ngày 10-12 – Mình đang mọc tóc! Sao nó mượt mà và tỏa sáng quá. Mình tự hỏi tóc của mẹ có giống thế không?
Ngày 13-12 – Mình vừa chớp mắt. Bóng tối bao phủ xung quanh mình. Khi mẹ sinh mình ra, chắc là thế giới sẽ nhiều hoa và nắng ấm lắm. Nhưng điều mình muốn hơn cả là trông thấy mẹ. Mẹ ơi, mẹ có đẹp không hở mẹ? Con muốn nhìn thấy mẹ ghê!
Ngày 24-12 – Mình tự hỏi liệu mẹ có nghe thấy tiếng thì thầm của trái tim mình? Một số bạn của mình ra đời hơi bị yếu một chút. Nhưng trái tim mình rất khỏe mạnh. Nó đập đều đặn: tup-tup, tup-tup. Mẹ sẽ có một đứa con gái thật khỏe mạnh đó nghe mẹ!
Ngày 28-12 – Hôm nay, mẹ mình giết mình…
Người thứ 3
Anh yêu em…! anh nói theo sau lưng nó.
Nó cười hạnh phúc, nó đang yêu và được yêu.
Rầm…!!!
Tiếng động khiến nó giật mình. Tiếng bát đĩa vỡ, tiếng cãi cọ…
“Cô ký vào đi, ko tôi đập hết đó…” Ba nó muốn ly dị, ba nó đang có người đàn bà khác. Mẹ nó khóc.
Nó đứng lặng sau cánh cửa phòng, với tay gọi đt cho anh.
“Alo ạ…” tiếng một bé gái nghe máy.
“Xin lỗi có phải số máy của anh D…?
“Dạ vâng ạ. Bố con đang tắm cô ạ, cô tên gì để tý con bảo bố con gọi lại ạ?”
“Đưa máy cho bố nào, con ngoan vào giúp mẹ dọn bữa tối nhé…” Tiếng anh chen vào…
Nó khóc.
…
Khoảng cách giữa hạnh phúc với bất hạnh quá mong manh!
Con dâu
Lấy nhau ba năm thì có đến nửa thời gian trong số ấy chồng đi học. Chuyện nhà một mình em quán xuyến.
Mẹ chồng bệnh em thăm nuôi ở bệnh viện. Bệnh nhân nằm gần giường than với mẹ : ” Dâu con bây giờ thích thì nó ở cùng, không thích thì nó ra sống riêng, không giồng như mình hồi xưa, may mà chị còn có con gái “.
Bà bệnh nhân nhầm nhưng mẹ không sửa, vuốt tóc em mẹ nói trong niềm vui sướng : “Ừ, con gái ruột của tôi đó chị “.
Tác giả: khuyết danh
Búp bê
Nó nhớ năm lớp một, nó rất mê trò búp bê. Để thỏa lòng, nó hay chạy sang nhà nhỏ hàng xóm, nhìn nhỏ chơi cho đỡ thèm. Có hôm má đi bán ở chợ về, thấy nó đứng thơ thẩn dựa mé cửa sổ, má chỉ gọi với nó về ăn trưa. Tối đến nó ngái ngủ, nói sảng thế nào mà sáng ra nó thấy bao nhiêu là búp bê thả đầy đầu giường. Những con búp bê trắng tinh. Những con búp bê bằng giấy.
Nó ngẩn ngơ nhìn, đếm một con, hai con, ba con, bốn con,… Nó biết đôi tay nào đã chong đèn cắt mớ giấy này cho nó. Những con búp bê bỗng dưng có linh hồn, nhảy nhót trong mắt nó, kéo nó chạy một hơi ra chợ tìm má. A, má kìa, nó reo lên…
Những con búp bê giờ nhả màu ố vàng, vẫn nhảy nhót trong mắt nó… vẫn kéo nó chạy một hơi đi tìm má… nhưng trong thế giới của ký ức đã cũ mềm, má ơi…
[Feel TheWind]
Bữa cơm lạnh
Ông bà trẻ có cô Út bằng tuổi nó. Hè nào nó cũng được về quê chơi với cô Út. Nhà cô Út có 10 người. Ăn cơm phải chia hai mâm. Hôm nó xuống, chú Cả đi úp nơm được con cá mang về nấu chua cả nhà ăn. Hai mâm cơm, 1 con cá mà tiếng cười nổ ran như pháo.
Hè năm nay cô Út mới lên nhà nó chơi. Ban ngày ở nhà chỉ có hai cô cháu chơi với nhau. Tối muộn mẹ nó về xách theo con cá to lụi hụi làm bếp, bố nó về sau như mọi khi lẳng lặng vào phòng nằm xem tivi . Tối nay nhà nó nấu canh chua cá, có cô nó vui lắm, nhảy chân sáo chờ ăn. Đến bữa ăn cả nhà ai nấy chúi mặt vào bát cơm như thường lệ, còn nó vẫn còn âm ỉ với niềm vui lần đầu tiên không phải ở nhà một mình. Nhưng cắt ngang niềm vui nhỏ bé của nó là tiếng sụt sịt dần òa thành tiếng. Nó giật mình nhìn sang đã thấy cô nó nước mắt ngắn dài “ Anh…hức chị cho.. em..hức.. về nhà, em ko ở đây..hức.. đâu, ở đây..hức hức.. buồn lắm..”.
Cả nhà nó chợt lặng thinh. Nhìn cái bát canh cá nó chợt nhớ đến bữa cơm nhà cô Út. Một cảm giác gai gai, chạy dọc sống lưng. Lần đầu tiên ở cái tuổi lên năm, nó biết bữa cơm nhà nó, thật lạnh!
./.
Tác giả: Quỷ Nhỏ
[Feel TheWind]
