Anh chở tôi trên chiếc xe máy cũ, các bạn có thể gọi là đã “cà tàng”. Xe xì lốp, chợt lắc lư dữ dội. Vì đang xuống dốc nên tôi sợ quá hét lên. Anh ghì lái bởi một tay, và kéo tay tôi vào eo anh thật chặt, “Hãy tin anh.”
Tôi nhắm mắt, vâng lời. Anh kéo tay về để giữ thăng bằng bằng hai tay lái.
Rầm!
Chúng tôi “hạ cánh”, có xây xát, nhưng vẫn an toàn.
Một sự ngã đổ kỳ diệu, vì thật may mắn, lòng tin giúp tôi không “ngã đổ” tẹo nào 🙂
by [Feel TheWind] of Truyện rất ngắn