Mình xin trích lại 1 bài viết hay và ý nghĩa của thầy Lê Đình Tân,mình rất tâm đắc với phong cách nói của thầy từ khi còn là sinh viên năm thứ 2.Trong mấy ngày gần đây,vấn đề Trường Sa, Hoàng Sa đang thực sự “nóng”,thầy đã viết 1 bài ngắn để nói lên quan điểm này,thực sự là rất đáng để chúng ta suy ngẫm…
“Trường sa, Hoàng sa: Tổ quốc-Trí thức, danh dự và trách nhiệm!
Trong tiếng Tàu và tiếng ta, trí thức nghĩa là nguời có học và biết thời thế; tạo ra thời thế.
Hẳn trong chúng ta, ai cũng vênh rang rằng mình là Trí thức và hẳn rằng, nếu ai hỏi Tổ quốc của bạn bị xâm lăng,bạn sẽ làm gì? bạn sẵn sàng trả lời là sẽ sẵn sàng chết cho Tổ quốc trường tồn…
Vậy giờ đây thì sao? Bạn nghĩ Tổ quốc bạn đang ở đâu bên bờ Biển Đông dậy sóng. Hồi truớc cụ Chế Lan Viên chắc học không nhiều như bạn nhưng viết những lời thơ thật hay từ đáy lòng: lũ chúng con ngủ trong giường chiếu hẹp, giấc mơ con đè nát cuộc đời con…
Bạn à, tôi cũng muốn tin điều đó.
Nhưng sự thực không phải như vậy vì tôi biết rằng Tổ quốc tôi đang lâm nguy,và Tổ quốc tôi cũng chính là Tổ quốc của bạn. Những Gạc ma, những Cô Lin, những bãi đá chữ thập đều là một phần xương máu tổ quốc bạn đó…
Chiều qua tôi nghe hung tin rằng kẻ thù-kẻ mà chúng ta gọi là đồng chí ấy đã thành lậo cái gọi là thành phố Tam sa; chiều nay tôi lạ nghe thêm rằng người ta điều cả một đội tầu mấy vạn cái ra Biển Đông của chúng ta để tận thu, tận diệt. Liệu ngày mai, ta sẽ nghe thêm tin gì từ quần đảo xa.
Tối nay, mở hòm thư ra, tôi nhận đuợc lời mời của một học trò cũ về việc tụ nhóm đi thăm thành phố Nam Ninh. Tôi có bảo với bạn ấy rằng bạn tính mang tiền sang cho TQ mua tầu để đánh Việt à?
bạn à, mình là trí thức, chẳng nhẽ mình cứ ngồi chờ cho kẻ thù đến xâm phạm, dày xéo Tổ Quốc mình uh?
Bạn là Trí thức, bạn đã làm gì để chứng tỏ mình xứng với từ ấy?
Bây giờ tôi hoang mang, tôi biết là tôi yêu nuớc, cũng như bạn vậy nhưng k biết phải làm thế nào? ai cũng muốn làm cái gì đó nhưng sợ những hành động của mình sẽ ảnh huớng đến chính sách đối ngoại quốc gia. Những các bạn ạ, chúng ta không thể nào ngồi yên đuợc nữa. Bạn hãy làm gì đó để Tổ quốc biết rằng tim bạn vẫn còn hình bóng của Người.
Bạn ơi, sinh mệnh của mình là do cha mẹ sinh ra, không ai có quyền tước đi cả. Vậy tôi không muốn bạn chết. Thế nên, bạn hãy SỐNG làm sao đó để Tổ quốc bạn đuợc SỐNG trong vinh quang!
Và bạn hãy nhớ cho tôi rằng: Trong trái tim tôi luôn có Tổ quốc và Nhân dân của mình. Tôi cũng muốn trong trái tim bạn có Tổ quốc và Nhân dân của mình nhé.“
