Đối diện với chính mình

Gần đây, tôi có đọc được một câu nói mà tôi đã note lại vì thấy nó phù hợp và đem cho mình nhiều chiêm nghiệm, nguyên văn tiếng Anh là:

“Every man is happy until happiness is suddenly a goal”

Dịch ra tiếng việt thì là:

“Mỗi người đàn ông đều hạnh phúc cho đến khi hạnh phúc bỗng trở trở thành một mục tiêu.”

Vậy đó, khi bỗng nhiên chúng ta tìm hiểu về hạnh phúc và đặt ra một mục tiêu đến hạnh phúc thì đó là cũng là lúc chúng ta rời xa cái “hạnh phúc” của chính mình.

Theo tôi nghĩ thì sao?

Phải làm sao khi chúng ta nghe tới nó và trở thành một mục tiêu, hay nặng hơn là thành một nỗi ám ảnh của tâm trí mà chắc chắc không thể nào bỏ đi được, không thể cố tình lờ nó đi, không thể coi như mình chưa từng đưa nó vào đầu?

Có lẽ giải pháp tốt nhất chính là “đối diện với chính mình”. Đối diện để chấp nhận bản thân như thực tế nó đang là, chấp nhận thực tế., chỉ khi nào dám đối diện chính mình và hoàn thành được việc chấp nhận thì đó là lúc chúng ta sẽ “hạnh phúc” và giải phóng được bản thân để tìm tới cái minh triết của tâm lý.

Chúng ta là gì? Là một điều kỳ diệu của tự nhiên với máu thịt xương da… và một tâm hồn tinh khiết khi bắt đầu. Tuyệt vời đến vậy cơ mà.

Bài viết này rất chi là da dẻ và dark deep. Đại loại vậy 🙂