Tiếc nuối

Mẹ bị bệnh nan y. Tối hôm ấy, mẹ nắm tay tôi:

– Con gái mẹ xinh quá! Mười tám rồi còn gì?!

Rồi mẹ nhìn tôi thở dài:

– Con gầy quá. Học thi vất vả lắm phải không? Nói chuyện cho mẹ nghe đi! Nhưng thôi, con phải giữ gìn sức khỏe, đi ngủ đi!

Mẹ ra đi lúc đêm tàn. Trên trời chỉ còn một ngôi sao lặn muộn, chờ rước linh hồn mẹ về trời.

Suốt hai chục năm sau, lòng tôi luôn tiếc nuối: đêm ấy, sao tôi không thức chuyện trò với mẹ suốt đêm.

Tác giả: Nguyễn Thụy Minh Hiền